Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Chương 8: Lọt vào tầm ngắm
Sau khi kết thúc phần giải thích bài toán và nhận được lời khích lệ từ cô Lan, Mai Vũ quay xuống lớp rồi đi về chỗ ngồi. Tâm trạng nhẹ nhõm vì hoàn thành tốt phần bài tập của mình và bỏ qua những lời xì xào bàn tán sau lưng mình. Nhưng cũng vì thế mà Mai Vũ bị....
- Tránh ra!
" Rầm"
Một bàn chân của ai đó dơ ra ngán đường. Cô vấp phải cái chân đó và ngã sõng soài trên sàn. Sách trên tay cô cũng rơi xuống đất.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ những học sinh ngồi gần đó. Họ chỉ trỏ, bàn tán vì họ cho rằng cô đáng bị như vậy. Một cô gái ngồi gần chỗ đó, chính là nữ chủ, đưa ánh mắt thỏa mãn nhìn Mai Vũ đang ngồi dưới đất. Nhưng việc sau đó đã khiến cô nàng bất ngờ.
Một cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng đưa ra, đỡ lấy cô.Mai Vũ theo quán tính đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang dơ ra trước mắt và ngẩng đầu lên, cô nhận ra đó chính là nam chính. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối, chỉ đơn thuần là hành động theo bản năng.
Nam chính nhẹ nhàng kéo cô đứng thẳng lại, rồi cúi xuống nhặt sách vở của cô lên. Hành động của anh diễn ra rất nhanh và tự nhiên, nhưng trong mắt mọi người, nó như một cảnh tượng không thể tin được. Cả lớp dường như lặng đi, không ai ngờ rằng nam chính lại có phản ứng này.
Cô cúi đầu, lúng túng nhận lại sách vở từ tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:
- Cảm ơn...
Nhưng bên trong thì:
" Tại sao lại là nam chính? Trời ơi!"
Nam chính không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ và quay lại chỗ ngồi của mình,giữ đúng thái độ lạnh lùng thường thấy. Dù anh không tỏ ra quá quan tâm, nhưng hành động đỡ lấy nữ chính và giúp cô nhặt sách đã làm thay đổi hoàn toàn bầu không khí trong lớp.
Sau khi sự việc diễn ra,cả lớp trở nên xôn xao, nhưng không ai dám nói thành lời. Những ánh mắt đổ dồn về phía Mai Vũ với sự ngạc nhiên. Rõ ràng, Lãnh thiếu của bọn họ không thường tương tác với bất kỳ ai, huống hồ lại giúp đỡ một người như Mai Vũ– một cô gái mới vào trường và không có gì nổi bật.
Từ phía cuối lớp, nữ chủ nhìn chằm chằm vào sự việc với ánh mắt sắc lạnh.Cô không thể tin được rằng Lãnh thiếu lại ra tay giúp Mai Vũ ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy. Cảm giác ghen tuông và tức giận trào dâng trong lòng cô. Khuôn mặt vốn kiêu ngạo và tự tin của nữ chủ giờ đây trở nên u ám và căng thẳng.
Một cô bạn bên cạnh khẽ thì thầm:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao anh ấy lại giúp cô ta?
Nữ chủ mím môi, giọng đầy tức giận và khinh thường:
- Cô ta chắc lại cố tình làm ra chuyện này để thu hút sự chú ý thôi. Cứ chờ đấy, tôi sẽ không để yên.
Cơn giận dữ âm thầm của nữ chủ không thể kiềm chế. Với cô thì đây không phải là sự giúp đỡ của học sinh đối với nhau mà là một sự thách thức. Cô không thể chấp nhận việc có bất kỳ cô gái nào khác có thể thu hút sự chú ý của nam chính. Cô luôn tin rằng mình là người duy nhất trong mắt anh, ngay cả khi anh không hề tỏ ra quan tâm đến ai.
Người bạn ngồi bên cạnh nữ chủ thì thầm chỉ có những người ở góc đấy nghe được:
- Cô ta thật sự nghĩ rằng chỉ vì một cuộc va chạm ngẫu nhiên và một câu nói ngắn ngủi mà có thể lại gần anh ấy sao?
Giọng mỉa mai pha lẫn sự chán ghét.
Cô bạn ngồi ở bàn trên vội vàng đồng tình, giọng cười khinh khỉnh:
- Chắc cô ta tưởng rằng cuộc sống là mấy bộ phim ngôn tình rẻ tiền. Không biết thân biết phận.
( TG: nhưng đây là truyện ngôn tình!!!)
Nữ chủ nắm chặt quyển sách trong tay. Trong đầu xuất hiện một kế hoạch xử lý người vừa đụng vào đồ của cô ta.
“ Để xem cô ta có thể đứng ngang hàng được bao lâu.”
Đám bạn xung quanh nữ chính nguyên tác đều cười đồng tình, ánh mắt họ cũng dõi theo nữ chính với sự khinh thường rõ rệt.
Sau khi việc bất ngờ xảy ra thì lớp học cũng trở lại bình thường. Một không khí căng thẳng nhưng cũng khá nhẹ nhàng. Mai Vũ ngồi vào chỗ nhưng đôi mắt lại lia xung quanh lớp và vô tình chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của nữ chủ. Nhưng cô quan tâm đến ánh mắt đó mà chỉ tập trung vào bài tập mà thôi. Vì cô đến đây chỉ với một mục tiêu duy nhất mà thôi!
- Tránh ra!
" Rầm"
Một bàn chân của ai đó dơ ra ngán đường. Cô vấp phải cái chân đó và ngã sõng soài trên sàn. Sách trên tay cô cũng rơi xuống đất.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ những học sinh ngồi gần đó. Họ chỉ trỏ, bàn tán vì họ cho rằng cô đáng bị như vậy. Một cô gái ngồi gần chỗ đó, chính là nữ chủ, đưa ánh mắt thỏa mãn nhìn Mai Vũ đang ngồi dưới đất. Nhưng việc sau đó đã khiến cô nàng bất ngờ.
Một cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng đưa ra, đỡ lấy cô.Mai Vũ theo quán tính đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang dơ ra trước mắt và ngẩng đầu lên, cô nhận ra đó chính là nam chính. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối, chỉ đơn thuần là hành động theo bản năng.
Nam chính nhẹ nhàng kéo cô đứng thẳng lại, rồi cúi xuống nhặt sách vở của cô lên. Hành động của anh diễn ra rất nhanh và tự nhiên, nhưng trong mắt mọi người, nó như một cảnh tượng không thể tin được. Cả lớp dường như lặng đi, không ai ngờ rằng nam chính lại có phản ứng này.
Cô cúi đầu, lúng túng nhận lại sách vở từ tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:
- Cảm ơn...
Nhưng bên trong thì:
" Tại sao lại là nam chính? Trời ơi!"
Nam chính không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ và quay lại chỗ ngồi của mình,giữ đúng thái độ lạnh lùng thường thấy. Dù anh không tỏ ra quá quan tâm, nhưng hành động đỡ lấy nữ chính và giúp cô nhặt sách đã làm thay đổi hoàn toàn bầu không khí trong lớp.
Sau khi sự việc diễn ra,cả lớp trở nên xôn xao, nhưng không ai dám nói thành lời. Những ánh mắt đổ dồn về phía Mai Vũ với sự ngạc nhiên. Rõ ràng, Lãnh thiếu của bọn họ không thường tương tác với bất kỳ ai, huống hồ lại giúp đỡ một người như Mai Vũ– một cô gái mới vào trường và không có gì nổi bật.
Từ phía cuối lớp, nữ chủ nhìn chằm chằm vào sự việc với ánh mắt sắc lạnh.Cô không thể tin được rằng Lãnh thiếu lại ra tay giúp Mai Vũ ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy. Cảm giác ghen tuông và tức giận trào dâng trong lòng cô. Khuôn mặt vốn kiêu ngạo và tự tin của nữ chủ giờ đây trở nên u ám và căng thẳng.
Một cô bạn bên cạnh khẽ thì thầm:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao anh ấy lại giúp cô ta?
Nữ chủ mím môi, giọng đầy tức giận và khinh thường:
- Cô ta chắc lại cố tình làm ra chuyện này để thu hút sự chú ý thôi. Cứ chờ đấy, tôi sẽ không để yên.
Cơn giận dữ âm thầm của nữ chủ không thể kiềm chế. Với cô thì đây không phải là sự giúp đỡ của học sinh đối với nhau mà là một sự thách thức. Cô không thể chấp nhận việc có bất kỳ cô gái nào khác có thể thu hút sự chú ý của nam chính. Cô luôn tin rằng mình là người duy nhất trong mắt anh, ngay cả khi anh không hề tỏ ra quan tâm đến ai.
Người bạn ngồi bên cạnh nữ chủ thì thầm chỉ có những người ở góc đấy nghe được:
- Cô ta thật sự nghĩ rằng chỉ vì một cuộc va chạm ngẫu nhiên và một câu nói ngắn ngủi mà có thể lại gần anh ấy sao?
Giọng mỉa mai pha lẫn sự chán ghét.
Cô bạn ngồi ở bàn trên vội vàng đồng tình, giọng cười khinh khỉnh:
- Chắc cô ta tưởng rằng cuộc sống là mấy bộ phim ngôn tình rẻ tiền. Không biết thân biết phận.
( TG: nhưng đây là truyện ngôn tình!!!)
Nữ chủ nắm chặt quyển sách trong tay. Trong đầu xuất hiện một kế hoạch xử lý người vừa đụng vào đồ của cô ta.
“ Để xem cô ta có thể đứng ngang hàng được bao lâu.”
Đám bạn xung quanh nữ chính nguyên tác đều cười đồng tình, ánh mắt họ cũng dõi theo nữ chính với sự khinh thường rõ rệt.
Sau khi việc bất ngờ xảy ra thì lớp học cũng trở lại bình thường. Một không khí căng thẳng nhưng cũng khá nhẹ nhàng. Mai Vũ ngồi vào chỗ nhưng đôi mắt lại lia xung quanh lớp và vô tình chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của nữ chủ. Nhưng cô quan tâm đến ánh mắt đó mà chỉ tập trung vào bài tập mà thôi. Vì cô đến đây chỉ với một mục tiêu duy nhất mà thôi!