[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều
Chương 35: ĐAU...
"A Viễn, sao rồi? Con bé bị thương có nghiêm trọng không?"
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt đầy lo lắng nhìn con trai Thời Viễn của mình, hai bàn tay bà siết chặt lại, sự áy náy hiện hữu trên khuôn mặt đã luống tuổi.
Thời Viễn cũng nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của mẹ, anh nắm lấy tay bà, trấn an:
"Vết thương không quá nặng, con đã giúp cô ấy xử lý rồi, mẹ không cần quá lo lắng."
Mẹ Thời gật đầu nhìn con trai, gánh nặng trong lòng vơi đi chút ít. Cũng tại vì cứu bà mà cô đã bị thương, nếu như cô có mệnh hệ gì thì bà sẽ hối hận cả đời mất, hơn nữa nhìn trang phục trên người cô ắt hẳn là người có gia thế.
"Anh hai, em...xin lỗi, tại em mà chị Mộc Nghiên bị thương...huhu..." Cậu bé Thời Nam mếu máo níu lấy tay áo anh trai, khóc lóc kề lề.
Thời Viễn mỉm cười, cúi xuống xoa xoa đầu em trai, dịu dàng an ủi:
"Đừng khóc, không phải lỗi của em. Là lỗi của bọn côn đồ kia, anh đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ sớm chịu hình phạt thôi."
Thời Nam mếu máo nhìn mẹ, rồi lại nhìn anh trai, vẻ mặt trở nên buồn rầu, "Nhưng chị ấy bị thương..."
"Cô ấy không sao đâu, sẽ sớm tỉnh lại thôi." Thời Viễn một lần nữa khẳng định với Thời Nam.
Cuối cùng cậu bé Thời Nam mới thôi khóc lóc, mẹ Thời cũng bớt lo lắng phần nào, rồi cả hai mẹ con đi ra ngoài.
Nhất thời trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Thời Viễn cùng Mộc Nghiên đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Nhìn cô gái nhỏ bé với khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tâm Thời Viễn không ngừng rung rinh, hai má bất giác đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời Thời Viễn chú ý đến một cô gái, suốt mấy năm qua anh luôn bận bịu với công việc, là một bác sĩ anh chưa bao giờ có thời gian rảnh huống chi thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lần này có dịp trở về làng cổ Quy Lai, Thời Viễn dự định sẽ ở nhà ba ngày nghỉ ngơi sau đó mới trở lại thành phố làm việc, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Cuối cùng, Thời Viễn quyết định ở thêm một ngày nữa để tiện chăm sóc cho Mộc Nghiên cũng như trả ơn cô đã cứu mẹ anh.
Đang mải mê ngắm nhìn Mộc Nghiên, bống chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên, ban đầu Thời Viễn không có ý định nghe nhưng sau nhiều lần đồ chuông anh đã quyết định nhấc máy.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói gấp gáp cùng lo lắng của Phó Cần Dật:
"Nghiên Nghiên, em đang ở đâu vậy? Sao lại không nghe máy của anh?
Thời Viễn hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, trong lòng dấy lên sự nghi ngời, nghe giọng điệu của người này có lẽ là bạn trai hoặc chồng của Mộc Nghiên.
Không nghe thấy Mộc Nghiên trả lời, bên kia Phó Cẩn Dật càng lo lắng hơn, "Nghiên Nghiên? Em có đang nghe anh nói không?"
Nhận ra mình hơi bất lịch sự, Thời Viễn hắng giọng đáp lời:
"Xin lỗi đã làm phiền anh, hiện tại cô Mộc bị thương chưa tỉnh lại, tôi bất đắc dĩ mới nghe máy."
"Bị thương?! Cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?" Phó Cần Dật lo lắng cao giọng hỏi, tâm trở nên hoảng loan.
"Chuyện có chút phức tạp, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." Thời Viễn hơi liếc nhìn sang Mộc Nghiên nằm ở trên giường, từ tốn đáp lại Phó Cẩn Dật.
Xem ra Mộc Nghiên là hoa đã có chủ, Thời Viễn anh cũng không có ý định đập chậu cướp hoa, nhìn cái tên "Ông xã A Dật yêu nghiệt" mà cô lưu trong danh bạ, anh đủ để biết người đàn ông ở đầu dây bên kia quan trọng như thế nào đối với cô.
Với Thời Viền, có lẽ sự rung động với Mộc Nghiên chỉ là nhất thời, cho nên nhân lúc còn chưa sâu đậm nên dứt khoát buông bỏ.
Bên kia, sau khi nhận được địa chỉ của Thời Viễn gửi đến, Phó Cần Dật cấp tốc lên máy bay tư nhân để trở về Đế Đô. Sau hơn 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc máy bay cũng hạ cánh ở sân bay quốc tế Đế Đô, Phó Cẩn Dật không nghỉ ngơi mà trực tiếp lái xe đến ngôi làng cổ Quy Lai.
Khi Phó Cẩn Dật tới nơi trời đã nhá nhem tối, hắn vừa xuống xe bước vào cổng nhà Thời Viễn đã thấy Mộc Nghiên ngồi ở trong nhà, sự lo lắng trong lòng cũng dần hạ xuống.
"A Dật..." Thấy hắn, bất giác hốc mắt Mộc Nghiên đỏ ửng, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Phó Cẩn Dật dịu dàng ôm lấy Mộc Nghiên vào lòng, vỗ về an ủi, "Ừ, anh đây... Không sao rồi." &"
"Huhu…em dau…dau lam." Co nung niu dui dui vao long han, nuc nd noi.
Cơ thể của Phó Cẩn Dật khẽ run lên, trái tim thắt chặt lại vì đau đớn, tất cả là tại hắn, tại hắn không bảo vệ cô tốt, khiến cô bị thương.
"Anh xin lỗi, là anh không bảo vệ em tốt..." Phó Cẩn Dật dịu dàng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của Mộc Nghiên, nghẹn ngào nói.
Khoảnh khắc thấy Mộc Nghiên rơi lệ, trái tim Phó Cần Dật cũng rỉ máu theo, hẳn biết cô đã chịu đựng rất nhiều ủy khuất. Còn có, lúc cô cần hẳn nhất thì hẳn lại chẳng thể ở bên, một người bạn trai như hẳn thật có chút tổi tệ.
"Hic..." Mộc Nghiên sụt sịt cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không nói nên lời.
Giây phút bị khúc gỗ kia đập vào đầu Mộc Nghiên rất hoảng loạn, sự sợ hãi lan tỏa toàn thân, cô sợ bản thân sẽ không thể gặp lại hắn nữa. Lúc ấy, cô mới biết cô yêu hắn đến mức nào, ngay khi cái chết cận kể, hóa ra tâm cô lại mong muốn được gặp hắn nhất.
Cứ như vậy Phó Cẩn Dật ngồi dỗ dành Mộc Nghiên rất lâu, đến khi cậu bé Thời Nam chạy vào, hắn mới buông cô ra.
"Chị Mộc Nghiên, em xin lỗi..." Thời Nam rưng rưng nước mắt nhìn cô, hai bàn tay nắm chặt gấu áo.
Thấy cậu bé Thời Nam, Mộc Nghiên có chút ngại ngùng, vội lau đi những giọt nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc.
Vẫn còn ở nhà của người ta mà cô lại khóc lóc ôm Phó Cẩn Dật như vậy, ôi mất mặt quá đi!
Đã vậy còn để một cậu bé 8 tuổi nhìn thấy, trời ơi, cho cô một cái hố để chui xuống đi, quá mất mặt rồi!
"Chị không sao, không phải lỗi của em đâu." Mộc Nghiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn cậu bé Thời Nam.
Thời Nam hơi bặm môi, gật gật đầu, rồi ngầng đầu nhìn Phó Cẩn Dật, cậu có chút sợ hãi khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.
Đang lúc cậu bé Thời Nam định lên tiếng nói tiếp thì Thời Viễn đi vào, theo sau là mẹ Thời, khuôn mặt cả hai đều dãn ra khi thấy Mộc Nghiên đã không sao, sự áy náy cũng theo đó mà dần biến mất.
"Khụ Khụ...bây giờ cũng muộn rồi, hay là hai người ở lại ăn bữa tối rồi hằng đi." Thời Viễn hơi e ngại nhìn Phó Cẩn Dật, rồi nhìn Mộc Nghiên, lên tiếng.
Mộc Nghiên quay sang nhìn Phó Cẩn Dật, thấy hắn không có biểu hiện gì cô mới yên tâm, đồng ý với lời đề nghị của Thời Viễn.
Thật ra khi vừa mới tỉnh Mộc Nghiên đã nghe Thời Viễn kể lại Phó Cẩn Dật có gọi điện đến, đồng thời biết được hắn đang đến đón cô.
Khi ấy Mộc Nghiên vừa mừng vừa lo lắng, sự ủy khuất tích tụ trong lòng cùng nỗi nhớ nhung Phó Cẩn Dật khiến
Mộc Nghiên ủ rũ suốt cả buổi chiều, đến khi thấy hắn ở trước mắt cô mới thôi hoảng loạn.
Cũng vì thế mà khi vừa nhìn thấy Phó Cẩn Dật, Mộc Nghiên đã không kìm lòng được mà khóc nức nở. Cô muốn được hắn ôm, muốn được hắn an ủi, muốn được hắn che chở trong vòng tay ấm áp, cô rất muốn hắn mãi mãi chỉ thuộc về riêng cô.
Giây phút trái tim cô chỉ có hắn, cô biết mình đã không coi hắn là một nam phản diện trong cuốn tiểu thuyết cầu huyết nữa mà là người đàn ông của cô, là bạn trai, là chồng tương lai, cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất...
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt đầy lo lắng nhìn con trai Thời Viễn của mình, hai bàn tay bà siết chặt lại, sự áy náy hiện hữu trên khuôn mặt đã luống tuổi.
Thời Viễn cũng nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của mẹ, anh nắm lấy tay bà, trấn an:
"Vết thương không quá nặng, con đã giúp cô ấy xử lý rồi, mẹ không cần quá lo lắng."
Mẹ Thời gật đầu nhìn con trai, gánh nặng trong lòng vơi đi chút ít. Cũng tại vì cứu bà mà cô đã bị thương, nếu như cô có mệnh hệ gì thì bà sẽ hối hận cả đời mất, hơn nữa nhìn trang phục trên người cô ắt hẳn là người có gia thế.
"Anh hai, em...xin lỗi, tại em mà chị Mộc Nghiên bị thương...huhu..." Cậu bé Thời Nam mếu máo níu lấy tay áo anh trai, khóc lóc kề lề.
Thời Viễn mỉm cười, cúi xuống xoa xoa đầu em trai, dịu dàng an ủi:
"Đừng khóc, không phải lỗi của em. Là lỗi của bọn côn đồ kia, anh đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ sớm chịu hình phạt thôi."
Thời Nam mếu máo nhìn mẹ, rồi lại nhìn anh trai, vẻ mặt trở nên buồn rầu, "Nhưng chị ấy bị thương..."
"Cô ấy không sao đâu, sẽ sớm tỉnh lại thôi." Thời Viễn một lần nữa khẳng định với Thời Nam.
Cuối cùng cậu bé Thời Nam mới thôi khóc lóc, mẹ Thời cũng bớt lo lắng phần nào, rồi cả hai mẹ con đi ra ngoài.
Nhất thời trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Thời Viễn cùng Mộc Nghiên đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Nhìn cô gái nhỏ bé với khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tâm Thời Viễn không ngừng rung rinh, hai má bất giác đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời Thời Viễn chú ý đến một cô gái, suốt mấy năm qua anh luôn bận bịu với công việc, là một bác sĩ anh chưa bao giờ có thời gian rảnh huống chi thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lần này có dịp trở về làng cổ Quy Lai, Thời Viễn dự định sẽ ở nhà ba ngày nghỉ ngơi sau đó mới trở lại thành phố làm việc, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Cuối cùng, Thời Viễn quyết định ở thêm một ngày nữa để tiện chăm sóc cho Mộc Nghiên cũng như trả ơn cô đã cứu mẹ anh.
Đang mải mê ngắm nhìn Mộc Nghiên, bống chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên, ban đầu Thời Viễn không có ý định nghe nhưng sau nhiều lần đồ chuông anh đã quyết định nhấc máy.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói gấp gáp cùng lo lắng của Phó Cần Dật:
"Nghiên Nghiên, em đang ở đâu vậy? Sao lại không nghe máy của anh?
Thời Viễn hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, trong lòng dấy lên sự nghi ngời, nghe giọng điệu của người này có lẽ là bạn trai hoặc chồng của Mộc Nghiên.
Không nghe thấy Mộc Nghiên trả lời, bên kia Phó Cẩn Dật càng lo lắng hơn, "Nghiên Nghiên? Em có đang nghe anh nói không?"
Nhận ra mình hơi bất lịch sự, Thời Viễn hắng giọng đáp lời:
"Xin lỗi đã làm phiền anh, hiện tại cô Mộc bị thương chưa tỉnh lại, tôi bất đắc dĩ mới nghe máy."
"Bị thương?! Cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?" Phó Cần Dật lo lắng cao giọng hỏi, tâm trở nên hoảng loan.
"Chuyện có chút phức tạp, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." Thời Viễn hơi liếc nhìn sang Mộc Nghiên nằm ở trên giường, từ tốn đáp lại Phó Cẩn Dật.
Xem ra Mộc Nghiên là hoa đã có chủ, Thời Viễn anh cũng không có ý định đập chậu cướp hoa, nhìn cái tên "Ông xã A Dật yêu nghiệt" mà cô lưu trong danh bạ, anh đủ để biết người đàn ông ở đầu dây bên kia quan trọng như thế nào đối với cô.
Với Thời Viền, có lẽ sự rung động với Mộc Nghiên chỉ là nhất thời, cho nên nhân lúc còn chưa sâu đậm nên dứt khoát buông bỏ.
Bên kia, sau khi nhận được địa chỉ của Thời Viễn gửi đến, Phó Cần Dật cấp tốc lên máy bay tư nhân để trở về Đế Đô. Sau hơn 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc máy bay cũng hạ cánh ở sân bay quốc tế Đế Đô, Phó Cẩn Dật không nghỉ ngơi mà trực tiếp lái xe đến ngôi làng cổ Quy Lai.
Khi Phó Cẩn Dật tới nơi trời đã nhá nhem tối, hắn vừa xuống xe bước vào cổng nhà Thời Viễn đã thấy Mộc Nghiên ngồi ở trong nhà, sự lo lắng trong lòng cũng dần hạ xuống.
"A Dật..." Thấy hắn, bất giác hốc mắt Mộc Nghiên đỏ ửng, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Phó Cẩn Dật dịu dàng ôm lấy Mộc Nghiên vào lòng, vỗ về an ủi, "Ừ, anh đây... Không sao rồi." &"
"Huhu…em dau…dau lam." Co nung niu dui dui vao long han, nuc nd noi.
Cơ thể của Phó Cẩn Dật khẽ run lên, trái tim thắt chặt lại vì đau đớn, tất cả là tại hắn, tại hắn không bảo vệ cô tốt, khiến cô bị thương.
"Anh xin lỗi, là anh không bảo vệ em tốt..." Phó Cẩn Dật dịu dàng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của Mộc Nghiên, nghẹn ngào nói.
Khoảnh khắc thấy Mộc Nghiên rơi lệ, trái tim Phó Cần Dật cũng rỉ máu theo, hẳn biết cô đã chịu đựng rất nhiều ủy khuất. Còn có, lúc cô cần hẳn nhất thì hẳn lại chẳng thể ở bên, một người bạn trai như hẳn thật có chút tổi tệ.
"Hic..." Mộc Nghiên sụt sịt cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không nói nên lời.
Giây phút bị khúc gỗ kia đập vào đầu Mộc Nghiên rất hoảng loạn, sự sợ hãi lan tỏa toàn thân, cô sợ bản thân sẽ không thể gặp lại hắn nữa. Lúc ấy, cô mới biết cô yêu hắn đến mức nào, ngay khi cái chết cận kể, hóa ra tâm cô lại mong muốn được gặp hắn nhất.
Cứ như vậy Phó Cẩn Dật ngồi dỗ dành Mộc Nghiên rất lâu, đến khi cậu bé Thời Nam chạy vào, hắn mới buông cô ra.
"Chị Mộc Nghiên, em xin lỗi..." Thời Nam rưng rưng nước mắt nhìn cô, hai bàn tay nắm chặt gấu áo.
Thấy cậu bé Thời Nam, Mộc Nghiên có chút ngại ngùng, vội lau đi những giọt nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc.
Vẫn còn ở nhà của người ta mà cô lại khóc lóc ôm Phó Cẩn Dật như vậy, ôi mất mặt quá đi!
Đã vậy còn để một cậu bé 8 tuổi nhìn thấy, trời ơi, cho cô một cái hố để chui xuống đi, quá mất mặt rồi!
"Chị không sao, không phải lỗi của em đâu." Mộc Nghiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn cậu bé Thời Nam.
Thời Nam hơi bặm môi, gật gật đầu, rồi ngầng đầu nhìn Phó Cẩn Dật, cậu có chút sợ hãi khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.
Đang lúc cậu bé Thời Nam định lên tiếng nói tiếp thì Thời Viễn đi vào, theo sau là mẹ Thời, khuôn mặt cả hai đều dãn ra khi thấy Mộc Nghiên đã không sao, sự áy náy cũng theo đó mà dần biến mất.
"Khụ Khụ...bây giờ cũng muộn rồi, hay là hai người ở lại ăn bữa tối rồi hằng đi." Thời Viễn hơi e ngại nhìn Phó Cẩn Dật, rồi nhìn Mộc Nghiên, lên tiếng.
Mộc Nghiên quay sang nhìn Phó Cẩn Dật, thấy hắn không có biểu hiện gì cô mới yên tâm, đồng ý với lời đề nghị của Thời Viễn.
Thật ra khi vừa mới tỉnh Mộc Nghiên đã nghe Thời Viễn kể lại Phó Cẩn Dật có gọi điện đến, đồng thời biết được hắn đang đến đón cô.
Khi ấy Mộc Nghiên vừa mừng vừa lo lắng, sự ủy khuất tích tụ trong lòng cùng nỗi nhớ nhung Phó Cẩn Dật khiến
Mộc Nghiên ủ rũ suốt cả buổi chiều, đến khi thấy hắn ở trước mắt cô mới thôi hoảng loạn.
Cũng vì thế mà khi vừa nhìn thấy Phó Cẩn Dật, Mộc Nghiên đã không kìm lòng được mà khóc nức nở. Cô muốn được hắn ôm, muốn được hắn an ủi, muốn được hắn che chở trong vòng tay ấm áp, cô rất muốn hắn mãi mãi chỉ thuộc về riêng cô.
Giây phút trái tim cô chỉ có hắn, cô biết mình đã không coi hắn là một nam phản diện trong cuốn tiểu thuyết cầu huyết nữa mà là người đàn ông của cô, là bạn trai, là chồng tương lai, cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất...