Tầm Thần Ký
Chương 24: Rời đi
Thời gian thấp thoáng trôi qua, cuộc sống của Tịch Thần hiếm khi bình an và nhàn nhã đến như vậy, ban ngày thì nàng học tập ngôn ngữ, đến tối lại hướng dẫn Kỳ Tiểu Nhã tu luyện ma pháp, lúc rãnh rỗi thì ngồi trong phòng vẽ sẵn quyển trục ma pháp và luyện vài bình dược tề chuẩn bị hành trang để rời đi nơi an bình này.
Một ngày nọ, vốn đang ở trong phòng chăm chú vẽ luyện quyển trục, thì nàng đột nhiên lại cảm nhận được nguyên tố bạo động đến từ phòng bên cạnh. Ánh mắt bỗng chốc híp lại, nàng từ bỏ việc đang làm trên tay rồi dùng [Tật Phong Thuật] chạy qua phía đó, thấy được Kỳ Tiểu Nhã đang ngồi trên giường và đổ mồ hôi hột không ngừng.
Tịch Thần nhanh chóng dùng đến tinh thần lực xâm nhập vào cơ nàng nàng rồi quan sát tình huống. Nơi đang điền của Kỳ Tiểu Nhã lúc này rất hỗn loạn, các loại màu sắc tụ ở bên nhau, bởi vì đặc tính khác biệt nên dung hòa cực kỳ khó khăn, xảy ra tranh chấp nho nhỏ. Nhưng dù vậy cũng khiến cho Kỳ Tiểu Nhã phải sứt đầu mẻ trán.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, khiến cho Kỳ Tiểu Nhã luống cuống tay chân và không biết phải làm sao, trơ mắt nhìn các loại năng lượng tranh chấp và đấu đá không ngừng.
Giữa lúc Kỳ Tiểu Nhã sắp khóc tới nơi thì trong óc nàng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm tĩnh khiến cho nàng an tâm:
“Tiểu Nhã! Ngay bây giờ muội làm theo hướng dẫn của ta, bước này rất quan trọng.”
Nhận ra là giọng nói của Tịch Thần, Kỳ Tiểu Nhã vui sướng reo lên:
“Tịch tỷ tỷ!”
Tịch Thần nghiêm giọng lại và quát lên:
“Đừng phân thần, mau chú ý đường đi của ta!”
Đồng thời, nàng phân ra một tia tinh thần lực tham nhập vào đầu của Kỳ Tiểu Nhã, tỉ mỉ chạy dọc theo não vực đến đan điền, hướng dẫn quy luật cho nàng.
Kỳ Tiểu Nhã cũng tưởng tượng ra tinh thần lực của mình rồi chạy theo. Hai sợi tinh thần lực một trước một sau quanh co qua rất nhiều ngã đường và chướng ngại vật, từ từ bao bọc lại bên ngoài đan điền.
Đan điền xảy ra bùng nổ kịch liệt, các loại năng lượng đánh nhau hòng tranh đoạt địa bàn, ai cũng không chịu nhường ai một chút. Năng lượng liên tục hao mòn và dật tán ra bên ngoài, khiến cho Kỳ Tiểu Nhã hãi hùng khiếp vía không thôi. Tinh thần lực hơi rụt rè lùi về sau mấy bước với ý đồ tránh xa cuộc tranh đấu.
Đột nhiên trong lúc đó, luồng tinh thần lực xa lạ bên cạnh đột nhiên lớn lên gấp đôi, rồi quấn chặt lấy tinh thần lực của mình, mang nàng nhảy vào đống màu sắc hỗn độn đang tranh đấu kia.
Kỳ Tiểu Nhã hơi kinh hãi, tinh thần lực giãy dụa kịch liệt, mong muốn thoát khỏi trói buộc.
“Đừng nhúc nhích! Cảm nhận cho rõ ràng.” Giọng nói của Tịch Thần lạnh băng se lại khiến cho Kỳ Tiểu Nhã ngơ ngác không dám động nữa, ngoan ngoãn bị trói mang đi. Đồng thời cũng phóng đại giác quan, tinh tế cảm nhận sự thay đổi này.
Tinh thần lực đi xuyên qua các dòng năng lượng đang bạo động, Kỳ Tiểu Nhã nghe được một âm thanh quát khẽ đầy lạnh lùng và uy áp từ tinh thần lực tản ra khiến cho hành động cãi nhau của chúng đình chỉ lại:
“Cãi nhau cái gì, các ngươi là người một nhà với nhau. Đánh nhau sẽ chỉ khiến lưỡng bại câu thương thôi! Còn không dung hòa lại cho ta!”
Kỳ Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn sợi tơ kia quấn theo nàng rồi ngạo nghễ đứng giữa các loại màu sắc, tản ra uy nghiêm tựa như là vương giả trên cao, thái độ không hài lòng khiển trách con dân ngu muội của mình.
Ấy vậy mà, các loại năng lượng lại im lìm như ve sầu mùa đông, không ai dám làm ra động tác khác người. Sau một hồi thương thảo thì chúng nó rốt cuộc nắm chặt tay nhau, cả đám cùng hát một khúc ca hòa nhập.
Tịch Thần truyền âm cho Kỳ Tiểu Nhã:
“Lúc này chính là quá trình quan trọng nhất, muội phải cứng rắn lên, ý chí của mình không được cúi đầu trước chúng nó, mà phải mạnh mẽ gồng lên, hóa thân chủ nhân mà điều khiển hành động của chúng.”
Tịch Thần vừa nói xong, thì Kỳ Tiểu Nhã phát hiện các loại năng lượng đã tụ lại cùng nhau, nhiều màu sắc rực rỡ lóa mắt, chúng nó dung hòa đồng điệu vào nhau, mỗi bên triệt tiêu một ít, áp súc co chặt biến thành một quả bóng cao su trắng khổng lồ.
Tịch Thần thấy thời cơ đã chín muồi, liền mang theo Kỳ Tiểu Nhã chơi cảm giác mạnh, tinh thần lực phóng vèo đi rồi can đảm đâm sầm vào quả bóng kia.
Ầm!
Một tiếng ầm vang hiện lên trong óc, chấn động này khiến cho Kỳ Tiểu Nhã kinh hãi và ngộp thở, nhưng kết thúc chưa dừng lại đó. Tinh thần lực như sợi chỉ của nàng nhỏ bé đến mức tận cùng, phảng phất lấy trứng chọi đá liên tục đâm vào quả cầu năng lượng kia.
Mỗi khi đâm một lần, Kỳ Tiểu Nhã đầu váng mắt hoa và mỏi mệt một lần, cơ năng của toàn thân dường như rút cạn đến không có sức lực, nhưng ý thức lại minh mẫn dị thường.
Nhiều lần lặp lại không biết nhàm chán, chẳng biết qua bao lâu, giữa lúc sắp gục ngã thì Kỳ Tiểu Nhã nghe được một tiếng nổ oanh động cả thức hải.
Quả cầu sau nhiều lần tác động đã nổ tung lên, chảy xiết ra một nguồn suối với màu sắc óng ánh bạc, dòng nước mát như thanh tuyền chảy qua toàn thân, cọ rửa tạp chất và mệt mỏi, cuối cùng trở về vòng tay mẹ ban đầu để hưởng trọn ôm ấp từ đan điền. Dòng nước kia bắc ngang qua hai rìa của đan điền, ánh bạc lấp lánh, đẹp mắt không thôi.
Một cơn vui sướng và nhiệt ý cuộn trào, toàn thân khoan khoái khiến cho Kỳ Tiểu Nhã vươn vai muốn phát tiết.
Kỳ Tiểu Nhã mở mắt ra, ánh mắt ẩn dấu một tia không dám xác định, thấp thỏm hỏi han Tịch Thần ngồi bên cạnh:
“Tịch tỷ tỷ, tình huống của muội?”
Tịch Thần thở ra một hơi, ánh mắt hiện lên cảm thán rồi nói:
“Tiểu Nhã! Chúc mừng muội đã xây dựng thành công Ma Tuyền, trở thành Nhất giai ma pháp sư. Chân chính bước lên con đường tu luyện thành Thần dài đằng đẵng. Hiện tại, tuổi thọ của muội đã tăng lên đến hai trăm năm. Hãy tiếp tục cố gắng!”
Kỳ Tiểu Nhã kích động đến nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tịch Thần rồi khóc nức nở nói:
“Tịch tỷ tỷ, thật sự rất cảm ơn tỷ! Cảm ơn tỷ đã cần mẫn dạy cho muội tu luyện, muội không biết nên báo đáp tỷ kiểu gì bây giờ.”
Tịch Thần hơi cứng đờ người khi bị ôm, nhưng sau đó thì đưa tay vỗ lưng thiếu nữ an ủi:
“Không cần cảm ơn ta, đây là những gì muội nên xứng đáng có được. Nếu là ở thế giới của ta... thì thành tựu của muội, có lẽ sẽ còn nhiều hơn thế nữa. Ngược lại, muội cũng đã dạy ta những điều mới lạ của thế giới này, để ta có thể nhanh chóng thích ứng được. Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai hết!”
Kỳ Tiểu Nhã ôm chầm Tịch Thần một hồi lâu thì mới chịu buông ra.
Tịch Thần lấy ra một bản chép tay mà nàng đã viết trong một tháng bằng ngôn ngữ của thế giới này, nàng đưa nó cho Kỳ Tiểu Nhã rồi dặn dò nghiêm túc:
“Đây là những kĩ năng cơ sở và cấm kỵ cần biết khi tu luyện ma pháp. Muội mang về rồi tự mình nghiền ngẫm thật kỹ đi. Nhớ kỹ, ma pháp sư chúng ta có quyền kiêu ngạo, nhưng phải đúng lúc đúng chỗ, nếu gặp người có học thức cao hơn mình thì nên cúi người học hỏi và đừng bao giờ khinh khi một người nào trong lúc chiến đấu. Muội không biết một người khi bị bức đến đường cùng sẽ bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố đến cỡ nào đâu. Cố gắng, nỗ lực khắc chế chính mình, đừng để tà tâm quấy phá làm ra những việc phải hối hận cả đời.
Còn nữa, bản chép tay đối với ta và muội đều là những vật cơ sở bình thường, nhưng đặt trong mắt của người ở thế giới này thì nó chính là trân bảo. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Cho nên, nếu không cần thiết thì muội đừng nên để lộ năng lực của mình, đợi khi nào cánh chim đủ cao lớn thì hãy đương đầu. Ta chỉ có thể hướng dẫn muội tới đây thôi. Đoạn đường còn lại phải do chính muội tự đi rồi!”
Khóe mắt của Kỳ Tiểu Nhã ươn ướt, nàng bắt lấy tay của Tịch Thần lưu luyến hỏi:
“Tịch tỷ tỷ, tỷ thật sự phải đi sao? Không thể đi cùng muội và ca ca chuyển đến nhà mới sao?”
Mấy ngày trước, Kỳ Tiểu Nhã rốt cuộc đồng ý chuyển nhà, hai huynh muội dự tính qua mấy ngày nữa thì sẽ chuyển đi, lúc ấy Tịch Thần cũng nói ra ý định của mình, Kỳ Văn Thư đã đoán trước được ngày này nên chỉ hơi bần thần một chút nhưng không khuyên can, còn Kỳ Tiểu Nhã thì lại quyến luyến không rời.
Tịch Thần dõi mắt ra cửa, nhìn về hướng xa xa vô định, ánh mắt kiên định nói:
“Mỗi người có một cuộc sống và mục tiêu của riêng mình. Ước muốn của muội có thể là ở chung một chỗ với ca ca mình, bình bình an an qua cả đời còn lại. Nhưng chấp niệm của ta đã ăn sâu vào xương tủy và ý chí, ta muốn đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều việc, tôi luyện bản thân và tìm hiểu đại đạo tận cùng.”
Kỳ Tiểu Nhã khóc nấc lên nghẹn ngào:
“Nhưng mà thế thì cô độc lắm, ở đây có muội, còn có ca ca, chí ít tỷ sẽ không cô đơn, nhưng đi rồi thì tỷ biết đi đâu chứ?”
Tịch Thần vỗ tay an ủi Kỳ Tiểu Nhã, giọng nói trầm lắng mà an tĩnh đến dị thường:
“Đi đâu cũng được, chỉ cần trời còn đất còn thì bốn bể đều là nhà ở. Ma pháp sư chúng ta không câu nệ chuyện đó. Ở một chỗ chưa chắc đã tự do, ra đi... có khi lại là vĩnh hằng! Nếu có duyên thì ngày sau chúng ta còn gặp lại được mà.”
Kỳ Tiểu Nhã một lúc chưa thể chấp nhận được, cho nên khuyên bảo thế nào cũng không chịu nín khóc. Nên Tịch Thần thở dài một hơi rồi trở về phòng mình, để Kỳ Tiểu Nhã có không gian lắng đọng lại tâm tư.
Tịch Thần về tới phòng mình, yên lặng đóng cửa.
Nàng không cảm thấy trong lòng khổ sở, không phải bởi vì nàng vô tình, mà là bởi vì nàng quen rồi.
Quen với sự cô độc thường có.
Quy luật trên thế gian này là đánh đổi công bằng, khi ngươi muốn có được cái gì, thì ngươi phải mất đi một thứ khác.
Ông trời lấy mất gia đình, thân nhân của nàng, nhưng lại ban cho nàng một cơ hội được tu luyện ma pháp.
Khi ngươi tu luyện được lực lượng chí cao vô thượng rồi, thì ngươi phải chịu đựng được cảnh cô độc tịch mịch, nhìn thế sự xoay vần, hoa tàn hoa nở. Còn ngươi thì bước lên đoạn đường mờ mịt không thấy cuối, bỏ lại sau lưng một quá khứ điêu tàn.
Tịch Thần ngồi xuống giường, ngơ ngẩn một hồi, mới từ ma pháp hộp lấy ra các loại tài liệu đã chuẩn bị trước.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu chuyên tâm điều chế dược tề.
Lấy ra sẵn các loại chai lọ, Tịch Thần vận lên ma lực phát ra một ngọn lửa có kích thước lớn bằng bàn tay, nó nhảy nhót ở trên tay nàng, đung đưa qua lại, nàng dùng tinh thần lực vây lấy tài liệu rồi đưa nó nâng lên phía trên của ngọn lửa.
Thần sắc chuyên chú, nàng chậm rãi điều khiển nhiệt độ của ngọn lửa, từ từ luyện hóa bích diệp thảo.
Mấy phút sau, bích diệp thảo đã hóa thành một chất lỏng màu xanh nhạt, nàng lại dùng tinh thần lực bao bọc lại, đem nó cẩn thận để qua một bên.
Lại lấy các loại tài liệu khác luyện hóa y chang như vậy.
Đến khi khoảng ba bốn loại tài liệu đã được chuyển hóa thành chất lỏng, nàng mới đem chúng nó dung hợp thiêu đốt cùng nhau.
Các loại chất lỏng đều có mỗi đặc tính khác nhau, cho nên khi cưỡng ép dung hợp, chúng nó sẽ phát ra tiếng “xèo xèo” bài xích lẫn nhau.
Tịch Thần đã quen thuộc với tình huống này, cho nên rất dễ dàng ứng phó, nàng phóng thấp nhiệt độ của ngọn lửa, đem tinh thần lực dung nhập vào trong đó, chậm rãi chải chuốt.
Lát sau, một đám chất lỏng với màu sắc hỗn tạp sau khi trải qua luyện hóa nghiêm chỉnh thì dần dần chuyển thành nước thuốc màu trắng đục, tản ra một hương vị nhạt nhẽo.
Nàng đem nó đổ vào một cái lọ, đóng nắp lại, dán nhãn ghi chú ở ngoài: Dược tề bổ sung ma lực.
Quá trình tẻ nhạt nhàm chán, nhưng nàng lại hăng say không ngừng tiếp tục luyện ra nhiều loại dược tề khác nhau như: Dược tề cầm máu, dược tề khử độc, chữa thương,…
Tất cả đều là nhất phẩm dược tề!
Luyện dược là một công việc cực kỳ hao phí ma lực và tinh thần lực, hơn nữa rất dễ khiến cho cơ thể mệt mỏi, cho nên Tịch Thần cũng không thể liên tục chế dược, mỗi khi ma lực sắp sửa cạn kiệt, nàng lại ngồi xuống tu luyện bổ sung.
Tài liệu nàng mua đều để luyện chế hết, mỗi một loại luyện ra cũng được khoảng năm sáu phần, nàng thấy vậy là đủ rồi, nên chuyển qua luyện chế ma pháp quyển trục.
Cũng may trong ma pháp hộp còn tích trữ đủ da lông và máu của ma thú nên quá trình luyện không bị đứt đoạn.
Ma pháp quyển trục kỳ thật là một lá bùa mang hình dáng quyển trục có thể phong ấn năng lượng lại trong đó. Nghĩa là ma pháp sư đưa thuộc tính ma lực vào trong đó, phong ấn nó lại, đến khi kích hoạt, nó sẽ tự động phóng thích ra năng lượng để công kích. Loại quyển trục này chỉ có thể sử dụng một lần.
Tịch Thần đưa tay chấp bút, chấm huyết chu sa bên cạnh, ngưng thần tĩnh khí, tinh thần lực chậm rãi phác họa lên da thú các loại ký hiệu, đồng thời ma lực dồn qua cánh tay đổ vào da thú. Da thú rung rẩy sáng lên năng lượng, ma lực lại tập trung dồn vào các đường cong đã phác họa sẵn.
Tịch Thần không dám có một tia lơi lỏng, tinh thần lực cực kì chuyên chú, liền mạch lưu loát mà phác họa. Chỉ sợ có một tia kẽ hở, năng lượng cũng sẽ thoát ra ngoài, da thú sẽ bởi vì năng lượng cung ứng đứt đoạn mà nổ tung.
Bởi vậy, Tịch Thần vẽ quyển trục so với chế dược phải cẩn thận hơn nhiều, nếu không sẽ phải ngộ thương chính mình.
Tịch Thần ngưng bút là lúc, quyển trục bằng da thú tuần hoàn sáng lên một hồi rồi trở về bình thường.
Tịch Thần thở phào nhẹ nhõm, thành công!
Tiếp theo, nàng liên tục vẽ quyển trục, phân biệt vì tám loại nguyên tố.
“Hỏa cầu” “Phong cuốn” “Thổ tường đất” “Thủy tiễn” “Kim vòng” “Mộc quấn quanh” “Băng phong thuật” “Lôi phá”.
Tất cả đều là những kỹ năng cơ bản, có phòng ngự cũng có tấn công.
Lấy tu vi của nàng hiện giờ, còn không chế ra được kỹ năng cao hơn.
Trong Ma pháp hộp chỉ còn lại hai quyển trục kỹ năng cấp cao lấy làm dự bị cho những tình huống bất ngờ không thể ứng phó được. Cho nên vạn không đến một khắc cuối cùng, nàng sẽ không lấy ra.
Một đêm chế tác không ngừng nghỉ, làm cho nàng cũng có đôi chút mệt mỏi. Nàng ngừng lại, tu luyện dưỡng thần.
Trời vừa tờ mờ sáng là lúc, Tịch Thần thu dọn đồ vật, nhìn lại căn phòng mình đã ở qua hai tháng, thở dài một tiếng sau đó rời đi không chút lưu luyến.
Kỳ Văn Thư - Kỳ Tiểu Nhã, tạm biệt!
Một ngày nọ, vốn đang ở trong phòng chăm chú vẽ luyện quyển trục, thì nàng đột nhiên lại cảm nhận được nguyên tố bạo động đến từ phòng bên cạnh. Ánh mắt bỗng chốc híp lại, nàng từ bỏ việc đang làm trên tay rồi dùng [Tật Phong Thuật] chạy qua phía đó, thấy được Kỳ Tiểu Nhã đang ngồi trên giường và đổ mồ hôi hột không ngừng.
Tịch Thần nhanh chóng dùng đến tinh thần lực xâm nhập vào cơ nàng nàng rồi quan sát tình huống. Nơi đang điền của Kỳ Tiểu Nhã lúc này rất hỗn loạn, các loại màu sắc tụ ở bên nhau, bởi vì đặc tính khác biệt nên dung hòa cực kỳ khó khăn, xảy ra tranh chấp nho nhỏ. Nhưng dù vậy cũng khiến cho Kỳ Tiểu Nhã phải sứt đầu mẻ trán.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, khiến cho Kỳ Tiểu Nhã luống cuống tay chân và không biết phải làm sao, trơ mắt nhìn các loại năng lượng tranh chấp và đấu đá không ngừng.
Giữa lúc Kỳ Tiểu Nhã sắp khóc tới nơi thì trong óc nàng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm tĩnh khiến cho nàng an tâm:
“Tiểu Nhã! Ngay bây giờ muội làm theo hướng dẫn của ta, bước này rất quan trọng.”
Nhận ra là giọng nói của Tịch Thần, Kỳ Tiểu Nhã vui sướng reo lên:
“Tịch tỷ tỷ!”
Tịch Thần nghiêm giọng lại và quát lên:
“Đừng phân thần, mau chú ý đường đi của ta!”
Đồng thời, nàng phân ra một tia tinh thần lực tham nhập vào đầu của Kỳ Tiểu Nhã, tỉ mỉ chạy dọc theo não vực đến đan điền, hướng dẫn quy luật cho nàng.
Kỳ Tiểu Nhã cũng tưởng tượng ra tinh thần lực của mình rồi chạy theo. Hai sợi tinh thần lực một trước một sau quanh co qua rất nhiều ngã đường và chướng ngại vật, từ từ bao bọc lại bên ngoài đan điền.
Đan điền xảy ra bùng nổ kịch liệt, các loại năng lượng đánh nhau hòng tranh đoạt địa bàn, ai cũng không chịu nhường ai một chút. Năng lượng liên tục hao mòn và dật tán ra bên ngoài, khiến cho Kỳ Tiểu Nhã hãi hùng khiếp vía không thôi. Tinh thần lực hơi rụt rè lùi về sau mấy bước với ý đồ tránh xa cuộc tranh đấu.
Đột nhiên trong lúc đó, luồng tinh thần lực xa lạ bên cạnh đột nhiên lớn lên gấp đôi, rồi quấn chặt lấy tinh thần lực của mình, mang nàng nhảy vào đống màu sắc hỗn độn đang tranh đấu kia.
Kỳ Tiểu Nhã hơi kinh hãi, tinh thần lực giãy dụa kịch liệt, mong muốn thoát khỏi trói buộc.
“Đừng nhúc nhích! Cảm nhận cho rõ ràng.” Giọng nói của Tịch Thần lạnh băng se lại khiến cho Kỳ Tiểu Nhã ngơ ngác không dám động nữa, ngoan ngoãn bị trói mang đi. Đồng thời cũng phóng đại giác quan, tinh tế cảm nhận sự thay đổi này.
Tinh thần lực đi xuyên qua các dòng năng lượng đang bạo động, Kỳ Tiểu Nhã nghe được một âm thanh quát khẽ đầy lạnh lùng và uy áp từ tinh thần lực tản ra khiến cho hành động cãi nhau của chúng đình chỉ lại:
“Cãi nhau cái gì, các ngươi là người một nhà với nhau. Đánh nhau sẽ chỉ khiến lưỡng bại câu thương thôi! Còn không dung hòa lại cho ta!”
Kỳ Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn sợi tơ kia quấn theo nàng rồi ngạo nghễ đứng giữa các loại màu sắc, tản ra uy nghiêm tựa như là vương giả trên cao, thái độ không hài lòng khiển trách con dân ngu muội của mình.
Ấy vậy mà, các loại năng lượng lại im lìm như ve sầu mùa đông, không ai dám làm ra động tác khác người. Sau một hồi thương thảo thì chúng nó rốt cuộc nắm chặt tay nhau, cả đám cùng hát một khúc ca hòa nhập.
Tịch Thần truyền âm cho Kỳ Tiểu Nhã:
“Lúc này chính là quá trình quan trọng nhất, muội phải cứng rắn lên, ý chí của mình không được cúi đầu trước chúng nó, mà phải mạnh mẽ gồng lên, hóa thân chủ nhân mà điều khiển hành động của chúng.”
Tịch Thần vừa nói xong, thì Kỳ Tiểu Nhã phát hiện các loại năng lượng đã tụ lại cùng nhau, nhiều màu sắc rực rỡ lóa mắt, chúng nó dung hòa đồng điệu vào nhau, mỗi bên triệt tiêu một ít, áp súc co chặt biến thành một quả bóng cao su trắng khổng lồ.
Tịch Thần thấy thời cơ đã chín muồi, liền mang theo Kỳ Tiểu Nhã chơi cảm giác mạnh, tinh thần lực phóng vèo đi rồi can đảm đâm sầm vào quả bóng kia.
Ầm!
Một tiếng ầm vang hiện lên trong óc, chấn động này khiến cho Kỳ Tiểu Nhã kinh hãi và ngộp thở, nhưng kết thúc chưa dừng lại đó. Tinh thần lực như sợi chỉ của nàng nhỏ bé đến mức tận cùng, phảng phất lấy trứng chọi đá liên tục đâm vào quả cầu năng lượng kia.
Mỗi khi đâm một lần, Kỳ Tiểu Nhã đầu váng mắt hoa và mỏi mệt một lần, cơ năng của toàn thân dường như rút cạn đến không có sức lực, nhưng ý thức lại minh mẫn dị thường.
Nhiều lần lặp lại không biết nhàm chán, chẳng biết qua bao lâu, giữa lúc sắp gục ngã thì Kỳ Tiểu Nhã nghe được một tiếng nổ oanh động cả thức hải.
Quả cầu sau nhiều lần tác động đã nổ tung lên, chảy xiết ra một nguồn suối với màu sắc óng ánh bạc, dòng nước mát như thanh tuyền chảy qua toàn thân, cọ rửa tạp chất và mệt mỏi, cuối cùng trở về vòng tay mẹ ban đầu để hưởng trọn ôm ấp từ đan điền. Dòng nước kia bắc ngang qua hai rìa của đan điền, ánh bạc lấp lánh, đẹp mắt không thôi.
Một cơn vui sướng và nhiệt ý cuộn trào, toàn thân khoan khoái khiến cho Kỳ Tiểu Nhã vươn vai muốn phát tiết.
Kỳ Tiểu Nhã mở mắt ra, ánh mắt ẩn dấu một tia không dám xác định, thấp thỏm hỏi han Tịch Thần ngồi bên cạnh:
“Tịch tỷ tỷ, tình huống của muội?”
Tịch Thần thở ra một hơi, ánh mắt hiện lên cảm thán rồi nói:
“Tiểu Nhã! Chúc mừng muội đã xây dựng thành công Ma Tuyền, trở thành Nhất giai ma pháp sư. Chân chính bước lên con đường tu luyện thành Thần dài đằng đẵng. Hiện tại, tuổi thọ của muội đã tăng lên đến hai trăm năm. Hãy tiếp tục cố gắng!”
Kỳ Tiểu Nhã kích động đến nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tịch Thần rồi khóc nức nở nói:
“Tịch tỷ tỷ, thật sự rất cảm ơn tỷ! Cảm ơn tỷ đã cần mẫn dạy cho muội tu luyện, muội không biết nên báo đáp tỷ kiểu gì bây giờ.”
Tịch Thần hơi cứng đờ người khi bị ôm, nhưng sau đó thì đưa tay vỗ lưng thiếu nữ an ủi:
“Không cần cảm ơn ta, đây là những gì muội nên xứng đáng có được. Nếu là ở thế giới của ta... thì thành tựu của muội, có lẽ sẽ còn nhiều hơn thế nữa. Ngược lại, muội cũng đã dạy ta những điều mới lạ của thế giới này, để ta có thể nhanh chóng thích ứng được. Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai hết!”
Kỳ Tiểu Nhã ôm chầm Tịch Thần một hồi lâu thì mới chịu buông ra.
Tịch Thần lấy ra một bản chép tay mà nàng đã viết trong một tháng bằng ngôn ngữ của thế giới này, nàng đưa nó cho Kỳ Tiểu Nhã rồi dặn dò nghiêm túc:
“Đây là những kĩ năng cơ sở và cấm kỵ cần biết khi tu luyện ma pháp. Muội mang về rồi tự mình nghiền ngẫm thật kỹ đi. Nhớ kỹ, ma pháp sư chúng ta có quyền kiêu ngạo, nhưng phải đúng lúc đúng chỗ, nếu gặp người có học thức cao hơn mình thì nên cúi người học hỏi và đừng bao giờ khinh khi một người nào trong lúc chiến đấu. Muội không biết một người khi bị bức đến đường cùng sẽ bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố đến cỡ nào đâu. Cố gắng, nỗ lực khắc chế chính mình, đừng để tà tâm quấy phá làm ra những việc phải hối hận cả đời.
Còn nữa, bản chép tay đối với ta và muội đều là những vật cơ sở bình thường, nhưng đặt trong mắt của người ở thế giới này thì nó chính là trân bảo. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Cho nên, nếu không cần thiết thì muội đừng nên để lộ năng lực của mình, đợi khi nào cánh chim đủ cao lớn thì hãy đương đầu. Ta chỉ có thể hướng dẫn muội tới đây thôi. Đoạn đường còn lại phải do chính muội tự đi rồi!”
Khóe mắt của Kỳ Tiểu Nhã ươn ướt, nàng bắt lấy tay của Tịch Thần lưu luyến hỏi:
“Tịch tỷ tỷ, tỷ thật sự phải đi sao? Không thể đi cùng muội và ca ca chuyển đến nhà mới sao?”
Mấy ngày trước, Kỳ Tiểu Nhã rốt cuộc đồng ý chuyển nhà, hai huynh muội dự tính qua mấy ngày nữa thì sẽ chuyển đi, lúc ấy Tịch Thần cũng nói ra ý định của mình, Kỳ Văn Thư đã đoán trước được ngày này nên chỉ hơi bần thần một chút nhưng không khuyên can, còn Kỳ Tiểu Nhã thì lại quyến luyến không rời.
Tịch Thần dõi mắt ra cửa, nhìn về hướng xa xa vô định, ánh mắt kiên định nói:
“Mỗi người có một cuộc sống và mục tiêu của riêng mình. Ước muốn của muội có thể là ở chung một chỗ với ca ca mình, bình bình an an qua cả đời còn lại. Nhưng chấp niệm của ta đã ăn sâu vào xương tủy và ý chí, ta muốn đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều việc, tôi luyện bản thân và tìm hiểu đại đạo tận cùng.”
Kỳ Tiểu Nhã khóc nấc lên nghẹn ngào:
“Nhưng mà thế thì cô độc lắm, ở đây có muội, còn có ca ca, chí ít tỷ sẽ không cô đơn, nhưng đi rồi thì tỷ biết đi đâu chứ?”
Tịch Thần vỗ tay an ủi Kỳ Tiểu Nhã, giọng nói trầm lắng mà an tĩnh đến dị thường:
“Đi đâu cũng được, chỉ cần trời còn đất còn thì bốn bể đều là nhà ở. Ma pháp sư chúng ta không câu nệ chuyện đó. Ở một chỗ chưa chắc đã tự do, ra đi... có khi lại là vĩnh hằng! Nếu có duyên thì ngày sau chúng ta còn gặp lại được mà.”
Kỳ Tiểu Nhã một lúc chưa thể chấp nhận được, cho nên khuyên bảo thế nào cũng không chịu nín khóc. Nên Tịch Thần thở dài một hơi rồi trở về phòng mình, để Kỳ Tiểu Nhã có không gian lắng đọng lại tâm tư.
Tịch Thần về tới phòng mình, yên lặng đóng cửa.
Nàng không cảm thấy trong lòng khổ sở, không phải bởi vì nàng vô tình, mà là bởi vì nàng quen rồi.
Quen với sự cô độc thường có.
Quy luật trên thế gian này là đánh đổi công bằng, khi ngươi muốn có được cái gì, thì ngươi phải mất đi một thứ khác.
Ông trời lấy mất gia đình, thân nhân của nàng, nhưng lại ban cho nàng một cơ hội được tu luyện ma pháp.
Khi ngươi tu luyện được lực lượng chí cao vô thượng rồi, thì ngươi phải chịu đựng được cảnh cô độc tịch mịch, nhìn thế sự xoay vần, hoa tàn hoa nở. Còn ngươi thì bước lên đoạn đường mờ mịt không thấy cuối, bỏ lại sau lưng một quá khứ điêu tàn.
Tịch Thần ngồi xuống giường, ngơ ngẩn một hồi, mới từ ma pháp hộp lấy ra các loại tài liệu đã chuẩn bị trước.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu chuyên tâm điều chế dược tề.
Lấy ra sẵn các loại chai lọ, Tịch Thần vận lên ma lực phát ra một ngọn lửa có kích thước lớn bằng bàn tay, nó nhảy nhót ở trên tay nàng, đung đưa qua lại, nàng dùng tinh thần lực vây lấy tài liệu rồi đưa nó nâng lên phía trên của ngọn lửa.
Thần sắc chuyên chú, nàng chậm rãi điều khiển nhiệt độ của ngọn lửa, từ từ luyện hóa bích diệp thảo.
Mấy phút sau, bích diệp thảo đã hóa thành một chất lỏng màu xanh nhạt, nàng lại dùng tinh thần lực bao bọc lại, đem nó cẩn thận để qua một bên.
Lại lấy các loại tài liệu khác luyện hóa y chang như vậy.
Đến khi khoảng ba bốn loại tài liệu đã được chuyển hóa thành chất lỏng, nàng mới đem chúng nó dung hợp thiêu đốt cùng nhau.
Các loại chất lỏng đều có mỗi đặc tính khác nhau, cho nên khi cưỡng ép dung hợp, chúng nó sẽ phát ra tiếng “xèo xèo” bài xích lẫn nhau.
Tịch Thần đã quen thuộc với tình huống này, cho nên rất dễ dàng ứng phó, nàng phóng thấp nhiệt độ của ngọn lửa, đem tinh thần lực dung nhập vào trong đó, chậm rãi chải chuốt.
Lát sau, một đám chất lỏng với màu sắc hỗn tạp sau khi trải qua luyện hóa nghiêm chỉnh thì dần dần chuyển thành nước thuốc màu trắng đục, tản ra một hương vị nhạt nhẽo.
Nàng đem nó đổ vào một cái lọ, đóng nắp lại, dán nhãn ghi chú ở ngoài: Dược tề bổ sung ma lực.
Quá trình tẻ nhạt nhàm chán, nhưng nàng lại hăng say không ngừng tiếp tục luyện ra nhiều loại dược tề khác nhau như: Dược tề cầm máu, dược tề khử độc, chữa thương,…
Tất cả đều là nhất phẩm dược tề!
Luyện dược là một công việc cực kỳ hao phí ma lực và tinh thần lực, hơn nữa rất dễ khiến cho cơ thể mệt mỏi, cho nên Tịch Thần cũng không thể liên tục chế dược, mỗi khi ma lực sắp sửa cạn kiệt, nàng lại ngồi xuống tu luyện bổ sung.
Tài liệu nàng mua đều để luyện chế hết, mỗi một loại luyện ra cũng được khoảng năm sáu phần, nàng thấy vậy là đủ rồi, nên chuyển qua luyện chế ma pháp quyển trục.
Cũng may trong ma pháp hộp còn tích trữ đủ da lông và máu của ma thú nên quá trình luyện không bị đứt đoạn.
Ma pháp quyển trục kỳ thật là một lá bùa mang hình dáng quyển trục có thể phong ấn năng lượng lại trong đó. Nghĩa là ma pháp sư đưa thuộc tính ma lực vào trong đó, phong ấn nó lại, đến khi kích hoạt, nó sẽ tự động phóng thích ra năng lượng để công kích. Loại quyển trục này chỉ có thể sử dụng một lần.
Tịch Thần đưa tay chấp bút, chấm huyết chu sa bên cạnh, ngưng thần tĩnh khí, tinh thần lực chậm rãi phác họa lên da thú các loại ký hiệu, đồng thời ma lực dồn qua cánh tay đổ vào da thú. Da thú rung rẩy sáng lên năng lượng, ma lực lại tập trung dồn vào các đường cong đã phác họa sẵn.
Tịch Thần không dám có một tia lơi lỏng, tinh thần lực cực kì chuyên chú, liền mạch lưu loát mà phác họa. Chỉ sợ có một tia kẽ hở, năng lượng cũng sẽ thoát ra ngoài, da thú sẽ bởi vì năng lượng cung ứng đứt đoạn mà nổ tung.
Bởi vậy, Tịch Thần vẽ quyển trục so với chế dược phải cẩn thận hơn nhiều, nếu không sẽ phải ngộ thương chính mình.
Tịch Thần ngưng bút là lúc, quyển trục bằng da thú tuần hoàn sáng lên một hồi rồi trở về bình thường.
Tịch Thần thở phào nhẹ nhõm, thành công!
Tiếp theo, nàng liên tục vẽ quyển trục, phân biệt vì tám loại nguyên tố.
“Hỏa cầu” “Phong cuốn” “Thổ tường đất” “Thủy tiễn” “Kim vòng” “Mộc quấn quanh” “Băng phong thuật” “Lôi phá”.
Tất cả đều là những kỹ năng cơ bản, có phòng ngự cũng có tấn công.
Lấy tu vi của nàng hiện giờ, còn không chế ra được kỹ năng cao hơn.
Trong Ma pháp hộp chỉ còn lại hai quyển trục kỹ năng cấp cao lấy làm dự bị cho những tình huống bất ngờ không thể ứng phó được. Cho nên vạn không đến một khắc cuối cùng, nàng sẽ không lấy ra.
Một đêm chế tác không ngừng nghỉ, làm cho nàng cũng có đôi chút mệt mỏi. Nàng ngừng lại, tu luyện dưỡng thần.
Trời vừa tờ mờ sáng là lúc, Tịch Thần thu dọn đồ vật, nhìn lại căn phòng mình đã ở qua hai tháng, thở dài một tiếng sau đó rời đi không chút lưu luyến.
Kỳ Văn Thư - Kỳ Tiểu Nhã, tạm biệt!