Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Chương 26: Về Nam thành
Khi Thịnh Thừa Dương trở về, Giản Hi đang ngồi ăn canh bồ câu mà dì Hà hầm cho cô. Từ khi còn nhỏ Giản Hi đã thiếu dinh dưỡng, Thịnh Thừa Dương luôn dặn dò dì Hà thay đổi món canh mỗi ngày để bồi bổ cho cô.
"Cậu vừa đi đâu về vậy?" Giản Hi đứng lên hỏi anh.
"Tôi tới nhà cậu." Thịnh Thừa Dương trả lời.
"Tới đó làm gì?"
"Tôi tới đó xử lý một chút việc."
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi mặc bộ đồ trắng, anh không khỏi nghĩ cô trông giống như một chú mèo nhỏ trắng muốt, được chăm sóc kỹ lưỡng, bộ lông mượt mà bóng loáng.
"Hi hi, lại đây, tôi có việc muốn nói với cậu."
Giản Hi đặt bát canh xuống, rồi ngồi bên cạnh Thịnh Thừa Dương.
"Tôi đã lấy lại được quyền giám hộ của cậu. Về sau Phùng thúc và Lâm thẩm sẽ là dưỡng phụ dưỡng mẫu của cậu, Hi Hi đồng ý sao?" Thịnh Thừa Dương hỏi cô.
"Vậy sau này có phải tôi sẽ sống cùng bọn họ không?" Giản Hi cảm thấy lòng mình bỗng trở nên buồn bã. Điều này có phải đồng nghĩa với việc cô không thể sống cùng Thịnh Thừa Dương nữa?
"Không cần lo lắng, cậu vẫn sẽ sống cùng tôi. Phùng thúc và Lâm thẩm chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu trên danh nghĩa mà thôi. Đương nhiên, họ đều rất hiền lành, cũng rất yêu thương cậu, sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
"Um, được." Giản Hi gật đầu đáp ứng.
Thịnh Thừa Dương có chút ngạc nhiên. Anh không ngờ Giản Hi lại dễ dàng đồng ý như vậy. Dù gì, đây là chuyện ảnh hưởng đến cả cuộc sống sau này của cô, chẳng lẽ cô không cần thời gian suy nghĩ vài ngày rồi mới trả lời sao?
"Cậu có cần suy nghĩ thêm không? Nếu cậu không muốn, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu," Thịnh Thừa Dương nhẹ giọng nói.
"Không cần suy nghĩ, tôi tin cậu." Giản Hi mỉm cười, rồi quay lại tiếp tục uống canh bồ câu.
Thịnh Thừa Dương đột nhiên khẽ nhếch môi. Câu "Tôi tin cậu" vừa vặn chạm đúng vào trái tim anh.
Nếu Giản Hi đã đồng ý, thì những bước tiếp theo sẽ nhanh chóng được hoàn tất.
Thêm một mùa xuân nữa trôi qua, Giản Hi đã tốt nghiệp tiểu học.
Mùa hè này, Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi về lại Nam thành, nơi mà câu chuyện tình của họ bắt đầu.
Nam Thành là một đô thị lớn, hoàn toàn khác biệt với Đồng Thành nhỏ bé. Sự khác biệt rõ rệt như hai thế giới.
Lần đầu tiên Giản Hi được ngồi trên máy bay, và khi bước xuống, Thịnh Thừa Dương đưa cô thẳng lên xe. Ngay tại cửa sân bay, cô còn gặp ba mẹ của Thịnh Thừa Dương.
Đây là lần đầu tiên Giản Hi gặp ba mẹ chồng tương lai.
Ba của Thịnh Thừa Dương toát lên khí chất uy nghiêm, mạnh mẽ và đầy quyền lực. Còn mẹ của anh, bà quý phái, thanh lịch, và mang vẻ đẹp của một người phụ nữ đoan trang, ưu nhã.
Giản Hi chưa gặp trường hợp nào như thế này. Nhìn hai người trước mặt, cô căng thẳng đến mức không thể nói tròn câu.
"Đây là Tiểu Hi phải không? Đúng là lớn lên xinh xắn, đáng yêu quá." Thịnh phu nhân nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giản Hi, suýt chút nữa không kiềm được mà muốn đưa tay lên véo nhẹ.
"Con chào cô, chào chú ạ," Giản Hi lễ phép cúi chào, giọng nói có chút rụt rè nhưng đầy thành kính.
"Tiểu Hi ngoan quá, về nhà thôi!" Thịnh ba ba, Thịnh Hồng Hoa, mỉm cười ấm áp rồi đùa nhẹ với con trai mình,
"Con cuối cùng cũng đưa được vợ về nhà rồi hả?"
Thịnh Thừa Dương cười rất đắc ý, rồi nhanh chóng dẫn Giản Hi vào ngồi ở ghế sau xe.
Từ ngày hôm đó, Giản Hi chính thức sống trong Thịnh gia đại trạch.
Thịnh gia trải qua nhiều đời làm quan và kinh doanh, cả hai lĩnh vực đều phát triển mạnh mẽ. Đến đời Thịnh Hồng Hoa, gia tộc càng được nâng cao một bước, trở thành thế lực hàng đầu ở Nam thành.
Thịnh Hồng Hoa có một người em trai tên là Thịnh Hồng Văn.
Thịnh Hồng Văn theo đuổi con đường chính trị, trong khi Thịnh Hồng Hoa lại chọn con đường kinh doanh. Hai anh em rất hòa thuận và mỗi người gánh vác một phần trách nhiệm trong việc duy trì và phát triển gia tộc. Với sự hợp lực của cả hai, Thịnh gia ở Nam thành có địa vị vững chắc, khó có thế lực nào lay động.
Tuy nhiên, Thịnh phu nhân khi sinh Thịnh Thừa Dương bởi vì khó sinh, gây tổn thương đến sức khỏe, rất khó lại có con. Cho nên toàn bộ Thịnh gia cho tới bây giờ chỉ có ba đứa trẻ, lớn nhất tất nhiên là Thịnh Thừa Dương, kế đến là em họ Thịnh Cẩn An 11 tuổi và Thịnh Thanh Lam 8 tuổi.
Thịnh Thừa Dương, với tư cách là trưởng tử của Thịnh gia, từ khi sinh ra đã được đặt rất nhiều kỳ vọng. Trong gia đình, người yêu thương và coi trọng anh nhất chính là Thịnh lão gia tử, ông nội của anh.
Trước khi Thịnh Thừa Dương tròn 6 tuổi, anh luôn sống bên cạnh ông nội, Thịnh lão gia tử vừa nghiêm khắc trong việc giáo dục lại vừa hết mực yêu thương anh. Ông thường nói trước mặt mọi người trong gia đình rằng, trong số tất cả con cháu của Thịnh gia, chỉ có Thịnh Thừa Dương là người giống ông nhất, từ tính cách cho đến phong thái.
Lúc này đây, Thịnh Thừa Dương vừa mới từ Đồng Thành về. Dù Thịnh lão gia tử không trực tiếp chỉ trích, nhưng ông đã âm thầm than phiền với vợ chồng Thịnh Hồng Hoa nhiều lần. Ông cảm thấy việc để một đứa trẻ nhỏ như
Thịnh Thừa Dương sống ở một nơi xa như vậy quả thực là quá tàn nhần.
Thịnh Thừa Dương trở về, Nam thành liền dâng lên một trận sóng.
Ngay từ đầu, mọi người đều nghĩ rằng Thịnh Thừa Dương được Thịnh Hồng Hoa và vợ đưa ra nước ngoài để học tập. Nhưng không ngờ chỉ sau hai năm, Thịnh Thừa Dương đã trở về. Điều làm người ta càng thêm kỳ lạ là, cùng anh trở về còn có một cô bé tuổi xấp xỉ anh.
Người ta ngay lập tức bắt đầu đoán già đoán non, cho rằng cô gái này rất có thế là một đứa con gái ngoài giá thú mà Thịnh Hồng Hoa đã nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Thịnh Hồng Hoa, vốn hiếm khi quan tâm đến báo giải trí, giờ lại thấy đầu đề trên trang nhất đều nói về chuyện
"con riêng" liên quan đến mình.
"Cái đám phóng viên này, đưa tin không dựa vào điều tra xác minh, chỉ toàn bịa đặt và bôi nhọ. Tự nhiên tôi nhiều thêm một đứa con gái là sao." Thịnh Hồng Hoa cười nói với Thịnh phu nhân.
"Truyền thông bây giờ, thật là càng ngày càng kỳ cục." Thịnh phu nhân tiếp nhận báo, nhìn qua một chút, phụ họa một câu.
"Chúng ta có cần tổ chức một buổi họp báo để làm rõ chuyện này không?" Bạch Hướng Vân hỏi.
"Làm rõ như thế nào? Nói Tiểu Hi là cô vợ mà Dương Dương mang từ bên ngoài về nuôi. Nói ra ngoài, sợ rằng sẽ bị người khác lên án nhà chúng ta đang nuôi con dâu từ bé!!" Thịnh Hồng Hoa cười lớn.
Bạch Hướng Vân cũng cười theo, nhìn con trai bà chỉ lo cho niềm vui của bản thân, hoàn toàn không nghĩ đến việc việc mang một cô gái nhỏ về có thể gây hiểu lầm như thế nào.
"Đương nhiên không thể nói như vậy," Bạch Hướng Vân nói, "Chỉ cần nói rõ Phùng thúc và Lâm thẩm là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Tiểu Hi, như vậy không phải sẽ ổn hơn sao?"
"Đúng vậy, làm thế ngược lại tốt hơn," Thịnh Hồng Hoa đồng ý, rồi lấy điện thoại ra và gọi cho các cấp dưới, yêu cầu họ phối hợp với truyền thông để làm rõ rằng Giản Hi là được Thịnh gia quản gia nuôi dưỡng.
Người Thịnh gia làm việc hiệu suất rất cao. Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức về việc Giản Hi là con nuôi của Thịnh gia quản gia đã được công bố. Trước đó, người ta nghĩ đây là một câu chuyện mâu thuẫn gia đình hào môn, nhưng hóa ra chỉ là một câu chuyện về việc quản gia nuôi dưỡng một cô gái nhỏ.
Phòng ngủ của Giản Hi ở bên cạnh phòng của Thịnh Thừa Dương. Phòng của cô giờ đây không chỉ xinh đẹp mà còn sang trọng, xa hoa hơn rất nhiều so với ở Đồng Thành. Phòng ngủ này cô dù có nằm mơ cũng không dám mơ đến. Với cả căn nhà của Thịnh gia cũng rất lớn, khiến cô hôm qua đã bị lạc đường khi cố gắng ra ngoài khám phá xung quanh.
"Tiểu Hi, đây là thiếu gia đã sắp xếp mua cho con tất cả quần áo. Nếu có thiếu gì, cứ nói với dì nhé."
Dì Hà đã rất quan tâm đền Giản Hi từ khi còn ở Đồng Thành, và giờ khi trở lại Nam Thành, dì Hà vẫn tiếp tục chăm sóc cô.
"Không thiếu đâu, cảm ơn dì Hà."
"Tiểu nha đầu này đừng khách khí với dì như vậy. Sau này ở đây, nếu thiếu gì cứ nói, hoặc là bảo tiểu thiếu gia, cậu ấy rất sủng ái con, chắc chắn sẽ không đế con phải chịu ủy khuất."
Giản Hi gật đầu, cô đã tới đây được hai ngày. Người ở đây đối với cô rất tốt, thấy cô đều cười rất tươi. Nhưng nơi này đối với cô mà nói, vẫn là một chỗ rất xa lạ, cô vẫn rất sợ hãi và căng thẳng.
Khi Thịnh Thừa Dương ở nhà, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng mỗi khi Thịnh Thừa Dương ra ngoài, cô lại chỉ ở trong phòng, không dám bước ra. Ngoài Phùng thúc và dì Hà ra, những người khác trong nhà đều không thân thiết với cô lắm.
"Cậu vừa đi đâu về vậy?" Giản Hi đứng lên hỏi anh.
"Tôi tới nhà cậu." Thịnh Thừa Dương trả lời.
"Tới đó làm gì?"
"Tôi tới đó xử lý một chút việc."
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi mặc bộ đồ trắng, anh không khỏi nghĩ cô trông giống như một chú mèo nhỏ trắng muốt, được chăm sóc kỹ lưỡng, bộ lông mượt mà bóng loáng.
"Hi hi, lại đây, tôi có việc muốn nói với cậu."
Giản Hi đặt bát canh xuống, rồi ngồi bên cạnh Thịnh Thừa Dương.
"Tôi đã lấy lại được quyền giám hộ của cậu. Về sau Phùng thúc và Lâm thẩm sẽ là dưỡng phụ dưỡng mẫu của cậu, Hi Hi đồng ý sao?" Thịnh Thừa Dương hỏi cô.
"Vậy sau này có phải tôi sẽ sống cùng bọn họ không?" Giản Hi cảm thấy lòng mình bỗng trở nên buồn bã. Điều này có phải đồng nghĩa với việc cô không thể sống cùng Thịnh Thừa Dương nữa?
"Không cần lo lắng, cậu vẫn sẽ sống cùng tôi. Phùng thúc và Lâm thẩm chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu trên danh nghĩa mà thôi. Đương nhiên, họ đều rất hiền lành, cũng rất yêu thương cậu, sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
"Um, được." Giản Hi gật đầu đáp ứng.
Thịnh Thừa Dương có chút ngạc nhiên. Anh không ngờ Giản Hi lại dễ dàng đồng ý như vậy. Dù gì, đây là chuyện ảnh hưởng đến cả cuộc sống sau này của cô, chẳng lẽ cô không cần thời gian suy nghĩ vài ngày rồi mới trả lời sao?
"Cậu có cần suy nghĩ thêm không? Nếu cậu không muốn, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu," Thịnh Thừa Dương nhẹ giọng nói.
"Không cần suy nghĩ, tôi tin cậu." Giản Hi mỉm cười, rồi quay lại tiếp tục uống canh bồ câu.
Thịnh Thừa Dương đột nhiên khẽ nhếch môi. Câu "Tôi tin cậu" vừa vặn chạm đúng vào trái tim anh.
Nếu Giản Hi đã đồng ý, thì những bước tiếp theo sẽ nhanh chóng được hoàn tất.
Thêm một mùa xuân nữa trôi qua, Giản Hi đã tốt nghiệp tiểu học.
Mùa hè này, Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi về lại Nam thành, nơi mà câu chuyện tình của họ bắt đầu.
Nam Thành là một đô thị lớn, hoàn toàn khác biệt với Đồng Thành nhỏ bé. Sự khác biệt rõ rệt như hai thế giới.
Lần đầu tiên Giản Hi được ngồi trên máy bay, và khi bước xuống, Thịnh Thừa Dương đưa cô thẳng lên xe. Ngay tại cửa sân bay, cô còn gặp ba mẹ của Thịnh Thừa Dương.
Đây là lần đầu tiên Giản Hi gặp ba mẹ chồng tương lai.
Ba của Thịnh Thừa Dương toát lên khí chất uy nghiêm, mạnh mẽ và đầy quyền lực. Còn mẹ của anh, bà quý phái, thanh lịch, và mang vẻ đẹp của một người phụ nữ đoan trang, ưu nhã.
Giản Hi chưa gặp trường hợp nào như thế này. Nhìn hai người trước mặt, cô căng thẳng đến mức không thể nói tròn câu.
"Đây là Tiểu Hi phải không? Đúng là lớn lên xinh xắn, đáng yêu quá." Thịnh phu nhân nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giản Hi, suýt chút nữa không kiềm được mà muốn đưa tay lên véo nhẹ.
"Con chào cô, chào chú ạ," Giản Hi lễ phép cúi chào, giọng nói có chút rụt rè nhưng đầy thành kính.
"Tiểu Hi ngoan quá, về nhà thôi!" Thịnh ba ba, Thịnh Hồng Hoa, mỉm cười ấm áp rồi đùa nhẹ với con trai mình,
"Con cuối cùng cũng đưa được vợ về nhà rồi hả?"
Thịnh Thừa Dương cười rất đắc ý, rồi nhanh chóng dẫn Giản Hi vào ngồi ở ghế sau xe.
Từ ngày hôm đó, Giản Hi chính thức sống trong Thịnh gia đại trạch.
Thịnh gia trải qua nhiều đời làm quan và kinh doanh, cả hai lĩnh vực đều phát triển mạnh mẽ. Đến đời Thịnh Hồng Hoa, gia tộc càng được nâng cao một bước, trở thành thế lực hàng đầu ở Nam thành.
Thịnh Hồng Hoa có một người em trai tên là Thịnh Hồng Văn.
Thịnh Hồng Văn theo đuổi con đường chính trị, trong khi Thịnh Hồng Hoa lại chọn con đường kinh doanh. Hai anh em rất hòa thuận và mỗi người gánh vác một phần trách nhiệm trong việc duy trì và phát triển gia tộc. Với sự hợp lực của cả hai, Thịnh gia ở Nam thành có địa vị vững chắc, khó có thế lực nào lay động.
Tuy nhiên, Thịnh phu nhân khi sinh Thịnh Thừa Dương bởi vì khó sinh, gây tổn thương đến sức khỏe, rất khó lại có con. Cho nên toàn bộ Thịnh gia cho tới bây giờ chỉ có ba đứa trẻ, lớn nhất tất nhiên là Thịnh Thừa Dương, kế đến là em họ Thịnh Cẩn An 11 tuổi và Thịnh Thanh Lam 8 tuổi.
Thịnh Thừa Dương, với tư cách là trưởng tử của Thịnh gia, từ khi sinh ra đã được đặt rất nhiều kỳ vọng. Trong gia đình, người yêu thương và coi trọng anh nhất chính là Thịnh lão gia tử, ông nội của anh.
Trước khi Thịnh Thừa Dương tròn 6 tuổi, anh luôn sống bên cạnh ông nội, Thịnh lão gia tử vừa nghiêm khắc trong việc giáo dục lại vừa hết mực yêu thương anh. Ông thường nói trước mặt mọi người trong gia đình rằng, trong số tất cả con cháu của Thịnh gia, chỉ có Thịnh Thừa Dương là người giống ông nhất, từ tính cách cho đến phong thái.
Lúc này đây, Thịnh Thừa Dương vừa mới từ Đồng Thành về. Dù Thịnh lão gia tử không trực tiếp chỉ trích, nhưng ông đã âm thầm than phiền với vợ chồng Thịnh Hồng Hoa nhiều lần. Ông cảm thấy việc để một đứa trẻ nhỏ như
Thịnh Thừa Dương sống ở một nơi xa như vậy quả thực là quá tàn nhần.
Thịnh Thừa Dương trở về, Nam thành liền dâng lên một trận sóng.
Ngay từ đầu, mọi người đều nghĩ rằng Thịnh Thừa Dương được Thịnh Hồng Hoa và vợ đưa ra nước ngoài để học tập. Nhưng không ngờ chỉ sau hai năm, Thịnh Thừa Dương đã trở về. Điều làm người ta càng thêm kỳ lạ là, cùng anh trở về còn có một cô bé tuổi xấp xỉ anh.
Người ta ngay lập tức bắt đầu đoán già đoán non, cho rằng cô gái này rất có thế là một đứa con gái ngoài giá thú mà Thịnh Hồng Hoa đã nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Thịnh Hồng Hoa, vốn hiếm khi quan tâm đến báo giải trí, giờ lại thấy đầu đề trên trang nhất đều nói về chuyện
"con riêng" liên quan đến mình.
"Cái đám phóng viên này, đưa tin không dựa vào điều tra xác minh, chỉ toàn bịa đặt và bôi nhọ. Tự nhiên tôi nhiều thêm một đứa con gái là sao." Thịnh Hồng Hoa cười nói với Thịnh phu nhân.
"Truyền thông bây giờ, thật là càng ngày càng kỳ cục." Thịnh phu nhân tiếp nhận báo, nhìn qua một chút, phụ họa một câu.
"Chúng ta có cần tổ chức một buổi họp báo để làm rõ chuyện này không?" Bạch Hướng Vân hỏi.
"Làm rõ như thế nào? Nói Tiểu Hi là cô vợ mà Dương Dương mang từ bên ngoài về nuôi. Nói ra ngoài, sợ rằng sẽ bị người khác lên án nhà chúng ta đang nuôi con dâu từ bé!!" Thịnh Hồng Hoa cười lớn.
Bạch Hướng Vân cũng cười theo, nhìn con trai bà chỉ lo cho niềm vui của bản thân, hoàn toàn không nghĩ đến việc việc mang một cô gái nhỏ về có thể gây hiểu lầm như thế nào.
"Đương nhiên không thể nói như vậy," Bạch Hướng Vân nói, "Chỉ cần nói rõ Phùng thúc và Lâm thẩm là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Tiểu Hi, như vậy không phải sẽ ổn hơn sao?"
"Đúng vậy, làm thế ngược lại tốt hơn," Thịnh Hồng Hoa đồng ý, rồi lấy điện thoại ra và gọi cho các cấp dưới, yêu cầu họ phối hợp với truyền thông để làm rõ rằng Giản Hi là được Thịnh gia quản gia nuôi dưỡng.
Người Thịnh gia làm việc hiệu suất rất cao. Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức về việc Giản Hi là con nuôi của Thịnh gia quản gia đã được công bố. Trước đó, người ta nghĩ đây là một câu chuyện mâu thuẫn gia đình hào môn, nhưng hóa ra chỉ là một câu chuyện về việc quản gia nuôi dưỡng một cô gái nhỏ.
Phòng ngủ của Giản Hi ở bên cạnh phòng của Thịnh Thừa Dương. Phòng của cô giờ đây không chỉ xinh đẹp mà còn sang trọng, xa hoa hơn rất nhiều so với ở Đồng Thành. Phòng ngủ này cô dù có nằm mơ cũng không dám mơ đến. Với cả căn nhà của Thịnh gia cũng rất lớn, khiến cô hôm qua đã bị lạc đường khi cố gắng ra ngoài khám phá xung quanh.
"Tiểu Hi, đây là thiếu gia đã sắp xếp mua cho con tất cả quần áo. Nếu có thiếu gì, cứ nói với dì nhé."
Dì Hà đã rất quan tâm đền Giản Hi từ khi còn ở Đồng Thành, và giờ khi trở lại Nam Thành, dì Hà vẫn tiếp tục chăm sóc cô.
"Không thiếu đâu, cảm ơn dì Hà."
"Tiểu nha đầu này đừng khách khí với dì như vậy. Sau này ở đây, nếu thiếu gì cứ nói, hoặc là bảo tiểu thiếu gia, cậu ấy rất sủng ái con, chắc chắn sẽ không đế con phải chịu ủy khuất."
Giản Hi gật đầu, cô đã tới đây được hai ngày. Người ở đây đối với cô rất tốt, thấy cô đều cười rất tươi. Nhưng nơi này đối với cô mà nói, vẫn là một chỗ rất xa lạ, cô vẫn rất sợ hãi và căng thẳng.
Khi Thịnh Thừa Dương ở nhà, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng mỗi khi Thịnh Thừa Dương ra ngoài, cô lại chỉ ở trong phòng, không dám bước ra. Ngoài Phùng thúc và dì Hà ra, những người khác trong nhà đều không thân thiết với cô lắm.